Cảm nghĩ của anh (chị) về câu chuyện cảm động: Cậu bé chín tuổi và bài học về sự hi sinh

Đề bài: Một câu chuyện cảm động về cậu bé chín tuổi ở Nhật. Anh (chị) hãy bày tỏ suy nghĩ của mình về câu chuyện trên

Cuộc sống xung quanh chúng ta vẫn còn tồn tại rất nhiều những hoàn cảnh đáng thương, bất hạnh, họ là những người không may mắn trong cuộc sống. Trong những hoàn cảnh khó khăn ấy, chúng ta, những con người trong xã hội cần có sự chung tay giúp đỡ để họ có thể vươn lên hoàn cảnh và mạnh mẽ hơn trong cuộc sống đầy phức tạp. Nhưng câu chuyện về cậu bé chín tuổi ở Nhật lại làm tôi cảm động, bởi chính tấm lòng của cậu bé bất hạnh mà chúng ta dành sự quan tâm lại có thể cao cả, rộng lớn đến vậy, đó là tấm lòng của sự sẻ chia, của tình thương.

Sau thảm họa kép, động đất, sóng thần ở Nhật Bản vào tháng 3 năm 2011 đã làm cho đất nước và nhân dân Nhật Bản thiệt hại nặng nề cả về người và tài sản. Nhưng chính trong cái đau thương của hoàn cảnh sống ta lại ấm lòng bởi chính sự đoàn kết, yêu thương chia sẻ của những người dân Nhật. Thông thường, trước cái chết chóc, đau thương thì sự tồn tại thường được con người ta đẩy lên cao nhất. Khi gianh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh thì miếng ăn, vật chất chính là thứ người ta quan tâm hàng đầu.

Đó là những gì tôi suy nghĩ trước khi đọc được câu chuyện cảm động về cậu bé chín tuổi ở Nhật Bản. Đó là một nạn nhân của thảm họa sóng thần, động đất ở Nhật Bản năm 2011, thảm họa ập đến bất ngờ đã mang theo bố mẹ và em trai của em, một cậu bé chín tuổi phải trải qua cuộc sống đau thương, đơn độc nhưng lại mạnh mẽ đến phi thường. Để giúp đỡ những người cứu trợ sau động đất, tôi đã đến một trường tiểu học nhỏ hỗ trợ phân phát lương thực cho người dân.

Lọt vào mắt tôi đó chính là một cậu bé tầm tám, chín tuổi ăn mặc phong phanh khi chỉ có mảnh áo cũ rách và một chiếc quần đùi giữa thời tiết lạnh căm. Tôi đã đến gần và hỏi han thì nghe được câu chuyện gia đình đầy bi thương của em, bố mẹ em đều mất trong trận động đất, bây giờ chỉ còn một mình em sống đơn độc. Cái đói cái rét làm cho em càng nhỏ bé, đáng thương, nhìn dáng người run rẩy của em tôi đã cởi chiếc áo khoác mà mình đang mặc khoác lên người em.

Cảm nghĩ của anh (chị) về câu chuyện cảm động: Cậu bé chín tuổi và bài học về sự hi sinh

Khi tôi khoác cho em tấm áo khoác thì phần cơm trưa của tôi bị rơi ra ngoài, tôi đã đưa cho em vì sợ đến lượt em thì cơm hỗ trợ sẽ hết. Em bé nhìn tôi bằng đôi to, trong suốt, em nói cảm ơn tôi rồi mang gói cơm tôi vừa tặng cho em để vào thùng cơm đang phân phát. Tôi thấy lạ và bất ngờ nên hỏi em:
“Sao em không ăn mà lại để cơm vào thùng” Câu trả lời của em khiến tôi cay cay khóe mắt:
“ Có rất nhiều người đói như em, có khi còn hơn em. Vì vậy em để vào để mọi người đều được phân phát công bằng nhất”.

Em chỉ là một cậu bé tiểu học nhưng lại có tấm lòng thiện lương cao cả cùng với sự thương yêu con người thật đáng trân trọng.Trước mặt em tôi dường như thật nhỏ bé, tôi cảm thấy hổ thẹn. Tấm lòng thương yêu, sẻ chia tự nguyện của em bé cũng chính là một truyền thống tốt đẹp lâu đời của người Nhật Bản. Nhật Bản được biết đến đó chính là một quốc gia có tinh thần đoàn kết vô cùng mạnh mẽ, tấm lòng thương yêu, đoàn kết đã đưa nước Nhật từ một nước khó khăn, nghèo nàn về kinh tế, thường xuyên chịu ảnh hưởng của thiên tai trở nên hùng mạnh, giàu có như ngày nay.

Những thiên tai, thảm họa của tự nhiên hay những biến cố trong cuộc sống của chúng ta thường ập đến bất ngờ, và thường đến vào một thời điểm ta không ngờ tới nhất. Nó có thể làm cho chúng ta trở nên mệt mỏi, yếu đuối nhưng chúng ta có thể vượt qua tất cả khi chúng ta có tình thương, có sự san sẻ, yêu thương. Tôi từng nghe đâu đó một câu nói: “Những con người đẹp nhất là những người từng bị đánh bại, từng đau khôt, từng tranh đấu, từng mất mát, và đã tìm được đường ra khỏ vực sâu. Những người này có lòng cảm kích, có sự nhạy cảm và thấu hiểu đối với cuộc đời, cuộc đời đã làm họ tràn đầy sự cảm thông, sự dịu dàng và quan tâm yêu thương sâu sắc”

Tình thương giữa con người và con người vẫn luôn được bộc lộ trong những hoàn cảnh éo le, khó khăn nhất. Những con người Nhật đã chiến thắng được thiên nhiên, chiến thắng được hoàn cảnh bằng chính tấm lòng yêu thương cao cả của mình, bởi những trận động đất sóng thần chỉ có thể cướp đi những tài sản, có khi là tính mạng con người nữa nhưng đối với tinh thần ấy, tấm lòng đoàn kết tuyệt vời ấy thì không có một sức mạnh nào có thể hủy diệt nổi.

Nói về tình yêu thương, đoàn kết sẻ chia giữa con người với con người tôi cũng thấy được nhiều điểm tương đồng với con người, đất nước Việt Nam, đó là truyền thống lá lành đùm lá rách, thương người như thể thương thân, dù trong những hoàn cảnh khó khăn nhất thì tình thương ấy vẫn soi sáng, đưa con người vượt qua mọi bão táp của cuộc sống. Chính sự đoàn kết, thương yêu đã vực dậy sức sống cho nhân dân Nhật Bản qua thảm họa kép ấy. Tôi chợt nhớ đến những câu ca dao cao ngợi tinh thần đoàn kết như sau:

“Một cây làm chẳng nên non
Ba cây chụm lại lên hòn núi cao”

Con người sẽ trở nên nhỏ bé trước tự nhiên, trước số phận nhưng nếu như chúng ta biết đoàn kết, biết thương yêu thì chúng ta sẽ có sức mạnh vượt qua tất cả. Tấm gương của cậu bé chín tuổi ở Nhật Bản chính là một tấm gương sáng để chúng ta học tập, noi theo. Đó chỉ là một cậu bé nhưng tấm lòng của em lại vô cùng đẹp, hành động của em làm ấm lòng người, khiến cho chúng ta có thêm động lực để sống, yêu thương, và sẻ chia.

TỪ KHÓA TÌM KIẾM

YÊU THƯƠNG

YEU THUONG

SẺ CHIA

GIÚP ĐỠ

CẬU BÉ CHÍN TUỔI