Cảm nghĩ về truyện Cô bé bán diêm

Đề bài: Em hãy trình bày cảm nghĩ của em về truyện Cô bé bán diêm

An-đéc-xen là một nhà văn nổi tiếng người Đan mạch, ông đã sáng tác rất nhiều những tác phẩm nổi tiếng dành cho thiếu nhi, một trong số đó có tác phẩm Cô bé bán diêm. Đây là một câu chuyện vô cùng cảm động nhưng cũng vô cùng xót xa về cuộc đời bất hạnh, đau khổ của một cô bé bán diêm nghèo.

Truyện “Cô bé bán diêm” kể về một cô bé ở độ tuổi lên bảy lên tám, tuy còn rất nhỏ nhưng em hàng ngày đều phải bán diêm, kiếm tiền mang về cho người cha độc ác, tàn nhẫn của mình. Cô bé mồ côi mẹ từ sớm, từ nhỏ em đã sống trong vòng tay yêu thương, bao bọc của bà. Nhưng không lâu sau thì người bà cũng mất, em phải sống với người bố nhẫn tâm, vô tình, không những không quan tâm mà còn là những trận đòn roi rơi xuống người em nếu như không bán được hết diêm.

Như bao ngày bình thường khác, cô bé xuống phố bán diêm, nhưng trời chợt đổ lạnh, những bông tuyết trút xuống mặt đất lạnh cắt da cắt thịt, mọi người cũng vì vậy mà không xuống phố nhiều. Cô bé không bán được diêm, người thì run lên vì rét nhưng cô bé không dám về nhà vì sợ bố đánh. Thật xót xa khi em có nhà lại không thể về, có cha nhưng người cha ấy lại quá tàn nhẫn với em “Em không thể nào về nhà nếu như không bán được một chút bao diêm, hay không ai bố thí cho một đồng nào mang về, nhất định là sẽ bị bố đánh”.

Không thể về nhà, cô bé đã ngồi bên một góc phố vắng và quẹt sáng những que diêm vào bức tường để sưởi ấm. Nhưng thật kì lạ, mỗi lần que diêm sáng lên thì hiện ra trước mắt cô bé lại là những hình ảnh vô cùng đẹp đẽ, những hình ảnh đó chính là những ước mơ nhỏ bé của cô bé đáng. Nhưng đáng thương thay những hình ảnh ấy cũng chẳng tồn tại được lâu, khi que diêm lụi tắt cũng là những hình ảnh ấy cũng tan biến theo. Những que diêm đã sưởi ấm tâm hồn và thân thể giá lạnh của em, khi nó vụt tắt là lúc em phải quay lại với thực tại đó là bụng đói là cái rét cắt ra cắt thịt. Lần đầu tiên quẹt diêm, cô bé đã nhìn thấy một lò sưởi lớn bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng. Trong lò, lửa cháy nom đến vui mắt và tỏa ra những hơi ấm dịu dàng.

Nhưng khi cô bé vừa mới định đưa chân ra sưởi thì lò sưởi cũng biến mất, em quay trở về với hiện thực “…đêm nay về nhà thế nào cũng bị cha mắng”. Cô bé quẹt tiếp que diêm thứ hai thì hiện ra trước mắt cô bé là một bàn tiệc vô cùng thịnh soạn với khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn là những bát đĩa bằng sứ quý giá, có cả ngỗng quay. Nhưng một lần nữa, khi que diêm vụt tắt cũng là hình ảnh bàn tiệc cũng biến mất theo, trước mặt cô bé là bức tường dày đặc và lạnh lẽo.

Que diêm thứ ba được thắp lên là khi cô bé nhìn thấy hình ảnh cao lớn và rực rỡ của cây thông nô-en nhưng khi em chưa kịp chạm vào cây thì hình ảnh tan biến thành những ngôi sao trên trời. Và que diêm cuối sáng lên cũng là hình ảnh của người bà xuất hiện. Có thể nói đây là chi tiết xúc động nhất khiến cho những ai dễ xúc động không khỏi dưng dưng nước mắt xót thương cho cô bé. Nhìn thấy bà, cô bé không muốn bà biến mất như cây thông, lò sưởi nên em quẹt liên tục những que diêm vào tường và nghẹn ngào thể hiện mong ước được theo bà: “Cháu biết diêm tắt thì bà cũng biến mất đi như lò sưởi…nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở nơi này…”