Đề bài: Em hãy viết bài văn miêu tả đường từ nhà đến trường học.
Từ nhà đến trường học có hai con đường đi nhưng nó và con bạn luôn chọn con đường tắt bởi vì chúng nó không có xe đạp để đi học. Đặc biệt nó thích cùng bạn của mình ngắm nhìn cảnh đồng lúa, tận hưởng hương thơm tươi mát của lúa mỗi khi đi ngang qua nơi này. Con đường này cũng ít xe cộ nên nó có thể mặc sức đi giữa đường mà không sợ ai đâm phải.
Sáng nào cũng dậy sau khi ăn bữa sáng, chuẩn bị đầy đủ tư trang như cặp sách, đi giày, quần áo chỉnh tề, mũ nón… xong xuôi nó bắt đầu đi sang nhà bạn nó để hai đứa cùng đi học. Hai đứa lớp sáu mà vẫn trẻ con và hồn nhiên như học sinh cấp một vậy. Nó nắm tay bạn của nó sóng đôi nhẹ bước trên con đường đất đến trường. Đây cũng là một điểm khác biết với đường chính, nếu như đường chính được lát nhựa sỏi thì con đường tắt này vẫn còn là đường tắt. Những ngày nắng thì không sao nhưng những ngày mưa đường rất trơn. Nó phải cố gắng lắm thì mới đi đến được tới trường mà không bị vấp té hay vô tình ngã xuống đâu đó.
Đi chừng khoảng mười nhà dân thì bắt đầu là cánh đồng, buổi sáng những giọt sương đêm vẫn còn đang đọng trên những lá lúa tươi non. Ven đường hai bờ cỏ cũng như được tắm gội để đón một ngày mơi, lá nào lá nấy xanh non mơn mởn, chúng đang tắm nắng khoe cái thân yêu kiều và chiếc áo mới trước ông mặt trời vẫn còn hiền hậu khi mới thức giấc. Trên con đường đất ấy, màu đất nâu ẩm nhưng khi bước trên đó lại thấy khô ráo chứ không hề bị mềm ra. Hai bên là những thửa ruộng lúa đang thời con gái. Lúa đoàn kết đứng với nhau thành cụm một chắc chắn. Một vài cụm lúa ngay đầu bờ đã bị con bò nào đó của một đứa bé ham chơi nọ không trông ăn mất. Nhưng lúa không vì thế mà chết đi, thay vào đó chúng tiếp tục sống và vươn lên cho bằng với những khóm lúa có trong ruộng. Nhìn sức sống mạnh liệt của lúa khiến cho nó càng cảm thấy yêu cuộc đời này biết bao.
Đi qua con đường thẳng tắp ấy, nó và bạn mình phải đi qua một bờ ruộng nhỏ, một bên là mương sâu, bên kia là ruộng lúa. Nếu đi không cẩn thận nó có thể bị té xuống một trong hai thứ trên. Nhưng nó nào có sợ, nó đã quen rồi mà. Con đường nhỏ giống như một sợ dây thừng mà người làm xiếc phải đi qua. Nó và bạn của mình giống như một người nghệ sĩ làm xiếc đi trên sợi dây thừng đó vậy.
Đi từng bước một thăng bằng, chậm rãi, hai đứa nắm tay nhau thật chặt, mặt cười nói rất vui vẻ và vô tư. Đi qua đoạn dây thừng ngoằn nghèo ấy, nó và bạn của mình đã đi qua vài bụi cây xấu hổ mà ngày nào cũng gặp. Hai đứa tinh nghịch nhặt một cành cây khô bị gió thổi rụng đêm qua đụng nhẹ vào cây xấu hổ, lập tức lá của nó cụp lại như e ấp điều gì.
Cuối cùng cổng trường thân thiện vui vẻ đã mở ra trước mắt chúng nó, chúng bước vào trường để lại sau lưng chặng đường tới trường với nhiều điều thú vị. Những buổi cắt lúa phơi rơm trên con đường ấy, cỏ mọc tốt, có một loại cỏ mà không bao giờ quên được, đó là cỏ may. Mỗi lần đi qua cỏ may lại bám vào quần của nó như cố tình lưu giữ chút gì đó.
Tham khảo thêm:
Leave a Reply