Đề bài: Kể sáng tạo truyện Con hổ có nghĩa ( bằng lời kể của hổ mẹ)
Chuyện xưa kể rằng, ở huyện Đông Triều, tỉnh Quảng Ninh có một bà đỡ họ Trần nổi tiếng mát tay. Những người phụ nữ mang thai đến tháng sinh nở đều do một tay bà đỡ đẻ. Chính sự uy tín trong nghề mà những người đến xin bà đỡ đẻ ngày một đông. Hôm ấy là một đêm trăng sáng, khi đã chuẩn bị đi ngủ thì cửa có tiếng gõ dồn dập. Bà Trần vội vàng ra mở cửa và trong lòng chắc mẩm lại có người nào đó sắp đẻ và đến xin bà giúp đỡ. Nhưng mở cửa ra đập vào mắt bà đỡ Trần không phải là con người mà là một con hổ to lớn. Chưa kịp để cho bà sợ hãi thì con hổ đã nhanh chóng mang bà vào rừng sâu.
Đến một hang đá thì con hổ thả bà đỡ Trần xuống, hiện ra trước mắt bà đỡ Trần là một con hổ đang quằn quại dưới mặt đất, với kinh nghiệm bao năm làm nghề đỡ đẻ của mình, bà đỡ Trần biết rằng con hổ cái kia đang trở dạ, và có thể sinh hổ con bất cứ lúc nào. Nhưng vì quá sợ hãi con hổ sẽ ăn thịt mình mà bà chỉ dám đứng ở một góc, không có hành động gì. Nhưng bỗng có một vật gì đó mềm mại chạm vào tay mình, cúi xuống nhìn thì ra là con hổ đang chạm vào tay bà, ánh mắt tha thiết, van nài như cầu xin bà giúp đỡ. Không đành lòng để hổ cái phải trằn trọc đau đớn hơn nữa, bà đỡ Trần bắt đầu kìm chế nỗi sợ hãi mà bước lại gần xem xét.
Sẵn có thuốc mang theo bên người, bà đỡ Trần dùng nước suối ở gần đó để pha thuốc, sau đó mang cho hổ cái uống. Sau đó tôi nhanh tay xoa bụng hổ mẹ, giúp nó sinh hổ con. Trong khoảng nửa canh giờ thì hổ mẹ đã xinh ra một chú hổ con rất đáng yêu, hổ mẹ vì mệt mỏi mà nằm xoài ra mặt đất. Hổ đực lại gần và chơi đùa cùng hổ con. Nhìn chúng thật hạnh phúc khiến cho bà đỡ Trần vô cùng cảm động. Trước khi bà về hổ đực đã dẫn bà đến một gốc cây to, sau đó dùng chân đào lên một thỏi bạc như để báo đáp cho bà. Con hổ nhìn theo bóng dáng của bà đỡ Trần đến khi bà đã khi xa.
Kể sáng tạo truyện Con hổ có nghĩa
Mấy tháng sau đó, ngôi làng bà đỡ Trần sinh sống bị mất mùa, nhờ có thỏi bạc mà con hổ cho ngày ấy mà bà có thể sống sót qua những ngày khó khăn. Ở vùng Lạng Giang tỉnh Lạng Sơn có một người tiều phu nghèo, ngày ngày lên núi đốn củi, kiếm kế sinh nhai. Trong một lần lên rừng, ông bỗng nghe tiếng động mạnh phát ra từ bụi cây ven đường. Tò mò khiến ông lại gần thì thấy một con hổ đang quằn quại dưới mặt đất, khuôn mặt nó khổ sở vì đau đớn, nó cố gằn lên từng tiếng lớn. Ban đầu người tiều phu cũng rất sợ hãi, vì có thể con hổ sẽ ăn thịt mình. Nhưng khi nó gầm lên đau đớn, ông đã nhìn thấy trong cổ họng nó mắc một khúc xương lớn.
Biết nó đang cần sự giúp đỡ nên người tiều phu đã nói với nó, chỉ cần không ăn thịt ông thì ông sẽ giúp nó lấy khúc xương ra khỏi cổ. Con hổ dường như hiểu được những lời ông nói nên khi ông vừa dứt lời thì con hổ đã gật chiếc đầu to lớn của mình. Được sự cho phép của con hổ, người tiều phu đã mạnh dạn cho tay vào trong miệng của con hổ và lấy ra khúc xương bò to bằng cổ tay. Sau khi đã lấy được khúc xương khỏi cổ, con hổ nhìn người tiều phu đầy cảm kích, sau đó quay mình bước vào rừng. Thấy được sự biết ơn trong ánh mắt của con hổ, người tiều phu đã vui vẻ nói với theo với con hổ, coi nó như lời anh em, bảo nó bao giờ có cái gì ngon hãy mang đến cùng chia sẻ với ông.
Người tiều phu vẫn cho đó là lời nói đùa nên không nghĩ vài ngày sau, thấy tiếng động ở ngoài sân, bước ra nhìn thì thấy có xác của một con nai rừng. Bên cạnh là con hổ to lớn mà người tiều phu đã cứu vài ngày trước, người tiều phu vui vẻ mang chiến lợi phẩm vào nhà. Không chỉ có một lần mà đã có rất nhiều lần trong sân của người tiều phu xuất hiện những chiến lợi phẩm mà con hổ kiếm được, khi là con thỏ, con nai rừng, có khi là một con lợn … sự xuất hiện của con hổ dần trở nên vô cùng quen thuộc đối với cuộc sống của người tiều phu. Nhiều năm sau đó người tiều phu mất, những người hàng xóm xung quanh lo hậu sự cho ông vô cùng chu đáo. Khi mọi người bắt đầu ra về thì xuất hiện bên mộ của người tiều phu một con hổ trắng muốt, to lớn nhảy múa bên mộ.
Nhảy được một hồi thì con hổ dụi dụi đầu vào ngôi mộ như nói lời đưa tiễn người tiều phu. Đó chính là con hổ năm nào người tiều phu đã cứu ở trên núi, bao nhiêu năm qua, đối với nó người tiều phu không chỉ là ân nhân đã cứu mạng nó mà còn là một người bạn thực sự, người bạn tâm giao mà nó chia sẻ những chiến lợi phẩm chiếm được. Một người bạn mà nó cảm thấy đau đớn, xót xa khi người ấy ra đi. Con hổ trắng đã ở lại bên mộ của người tiều phu nọ ba ngày ba đêm mới chịu rời đi. Mọi người ban đầu còn cảm thấy lo lắng, sợ hãi vì sự xuất hiện bất ngờ của nó. Nhưng sau khi chứng kiến sự kiên trì, tình cảm của nó dành cho người tiều phu thì ai nấy đều cảm thấy xúc động.
Xem thêm những bài văn mẫu hay
Leave a Reply