Đề bài: Em hãy viết bài văn để miêu tả một món quà tuổi thơ
Thuở nhỏ ai trong chúng ta cũng có những món quà quý giá được tặng từ những người thân yêu của mình, người là chiếc váy, người là chiếc xe đạp, người là chiếc ô tô, máy bay hay bất cứ một thứ gì khác. Riêng tôi món quà tuổi thơ của tôi là những bức thư tay mà tôi và bố viết cho nhau khi bố xuất khẩu lao động ở Malaysia.
Dù nay đã lớn thỉnh thoảng tôi vẫn giở những bức thư ấy ra, mặc dù thư đã bị nhàu do gấp lại nhiều lần, mặc dù nét mực không còn mới như trước nhưng cảm xúc về hoàn cảnh gia đình và hoàn cảnh xa bố vẫn luôn còn trong tôi, thậm chí là càng ngày càng sâu đậm. Trong nét chữ nguệch ngoạc tôi nói lời thương bố và kể chuyện gia đình, chuyện học hành cho bố: “Bố xa nhớ và yêu quý của con! Đầu thư con không biết nói gì hơn con chỉ biết chúc bố luôn mạnh khỏe, vui vẻ và nhanh chóng về với chị em con…”. Hồi ấy tôi còn quá nhỏ chưa biết viết nhiều, đó là những lời của bà tôi, bà đọc cho chị em tôi viết. Đến tầm lớp bốn lớp năm khi đã biết viết văn rồi, tôi mới bắt đầu tự viết thư cho bố. Tôi viết cho bố tầm bốn đến năm lá thư tay, trong thư tôi kể về tình hình học tập của tôi, tôi tự hào khoe với bố về những thành tích học tập của mình.
Mỗi lần bác đưa thư gõ cửa, nhận được thư bố tôi lại vui sướng reo lên chạy vào kheo với bà nội. Tôi vui sướng khi nhận lại hồi âm của bố khi được các chú bên đó khen tôi viết đẹp và học giỏi. giọng văn trẻ con tôi mách bố cả những cái không tốt của chị và em mình. Những bức thư được viết trên giấy ô li, càng những bức thư sau tôi càng viết nhiều hơn, dài hơn, tâm sự với bố nhiều hơn. Ngày bố tôi bị tai nạn, mất liên lạc với gia đình, cả nhà khốn đốn. Đi học bạn bè vẫn tưởng bố tôi gửi về nhiều tiền lắm, khi tham gia bất cứ một phong trào gì phải đóng góp tôi đều cảm thấy ai ngại. Bạn tôi nó nói: “Bố mày đi làm ở Malaysia thiếu gì tiền”. Chả hiểu sao lúc ấy nước mắt cứ ứa ra đành phải quay đi chỗ khác để chúng nó không nhìn thấy. Tôi thương bố lắm bởi từng đồng tiền đều là mồ hôi bố phải làm việc vất vả bất chấp nguy hiểm để có tiền nuôi chị em chúng tôi ăn học thành người, nên tôi càng thấy mình phải biết trân trọng và tiết kiệm.
Có lẽ đó là những cảm xúc, những tình cảm mà cả đời tôi nên trân trọng. Tôi không có quà to quà nhỏ, tôi chỉ có những bức thư tay như một món quà tinh thần lớn hơn tất cả những món quà vật chất. Năm tháng trôi đi, tình cảm lớn lên tôi nhận ra mình cần phải có trách nhiệm đền đáp những gì cha mẹ đã hi sinh cho mình.
Leave a Reply