Đề bài: Nêu suy nghĩ về Công ơn trách nhiệm của cha mẹ văn lớp 8.
“Cha ơi cha là ai, mẹ ơi mẹ là ai, đêm đứa bé mồ côi…” những lời hát trong bài Dấu lặng như tiếng khóc kêu than của một đứa bé sinh ra nhưng không biết bố nó là ai, mẹ nó là ai. Đứa bé đó không được sống trong sự chở che của cha mẹ mình phải một mình lang thang khắp chốn xin ăn. Cha mẹ có công sinh thành nhưng trách nhiệm của cha mẹ không chỉ dừng lại ở đó mà còn nhiều hơn thế.
“Công ơn của cha mẹ như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra “.Cha mẹ là người sinh ra ta và nuôi ta khôn lớn. Công ơn ấy dày như mây trời, cao như đỉnh núi, ào ạt như nước suối đầu nguồn. Dẫu có biết bao nhiêu sự đền trả thì cũng là chưa đủ so với những hi sinh, những chở che mà cha mẹ dành cho mỗi đứa con của mình. Thế nhưng cha mẹ chỉ thực sự có công ơn khi cha mẹ làm tròn trách nhiệm bổn phận của mình. Cha mẹ không chỉ sinh con ra mà còn phải nuôi dưỡng, dạy dỗ con cái mình nên người, trở thành một người có ích cho xã hội.
Trách nhiệm đầu tiên của cha mẹ chính là nuôi dưỡng con cái, bảo vệ chúng trước những nguy hiểm trong cuộc sống. Cha mẹ luôn là người hậu thuẫn dõi theo từng bước đi của con. Khi chúng ta chỉ còn là những đứa bé bắt đầu tập đi cha mẹ chính là người nâng bước, dìu dắt ta trong từng bước chập chững ấy. Không những thế mỗi lần ta vấp ngã cha mẹ lại nâng ta dạy ôm vào ta vào lòng vỗ về an ủi. Có thể nói cha mẹ có trách nhiệm bảo vệ con cái của mình. Theo năm tháng mỗi con người chúng ta sẽ lớn lên cha mẹ có trách nhiệm là cha mẹ lo cho sự phát triển của ta về thể chất cũng như nhân cách.
Không những thế trách nhiệm của cha mẹ còn là giáo dục cho con cái mình. Những người con lớn lên đến tuổi đi học, ngoài những kiến thức nhà trường dạy dỗ cha mẹ giống như một người thầy giáo cũng giống như một người bạn, chia sẻ cùng con mình những thắc mắc trong cuộc sống. Phần lớn chúng ta học được nhiều đạo lí là ở gia đình chứ không phải nhà trường. Con cái có ngoan ngoãn, có trở thành người có ích hay không, cha mẹ chính là một nhân tố quan trọng trong sự phát triển ấy.
Qua đây ta có thể khẳng định rằng cha mẹ ta thật sự có công ơn cao lớn không thể nào đền đáp nổi nhưng công ơn ấy chỉ thật sự là công ơn khi cha mẹ vừa sinh thành lại vừa nuôi dưỡng che chở cho con cái. Nếu chỉ đẻ ra rồi để cho con mình trở thành một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tự thì đó không phải là công mà là tội.
Leave a Reply