Đề bài: Tại chiến khu, trong một ngày mưa, ngồi buồn nhớ con, ông Sáu đem câu chuyện gặp gỡ đầy xúc động của mình với bé Thu sau tám năm xa cách kể lại cho đồng đội nghe
Ngày hôm nay, tôi và những đồng đội trong đơn vị được giao nhiệm vụ canh gác một khu vực quan trọng trong chiến dịch mới. Bỗng nhiên trời đỗ mưa chúng tôi chạy về lều chú tạm đợi mưa tạnh. Ngắm nhìn cơn mưa ngoài kia bỗng nhiên tôi thấy nhớ con gái mình da diết. Bé thu của tôi giờ đây không biết đang làm gì. Tôi vẫn hối hận vì đánh con bé khi tức giận. Tôi mở lòng kể cho anh em chiến sĩ nghe về câu chuyện của mình.
Các đồng chí thân mến ạ! Các anh chưa có gia đình nên chưa hiểu được cảm giác yêu con mà phải xa con cuối cùng ngày trở về nhung nhớ bao nhiêu thì chỉ vì vết thẹo trên mặt tôi mà nó không nhận tôi là ba của nó.
Ngày ấy tôi và cậu Ba cùng về trong đợt nghỉ phép. Tôi háo hức nhảy ra khỏi xuồng tôm khi thấy một đứa bé tóc ngắn ngang vai đang chơi ở gốc xoài. Tôi vui mừng cất tiếng gọi con gái nhưng nó lại ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Nó hét toáng chạy vào nhà gọi má.
Con gái tôi nó cá tính lắm các đồng chí ạ. Trong suốt mấy ngày trở về nhà, tôi làm đủ mọi cách nhưng nó không chịu gọi tôi một tiếng ba. Mẹ nó tạo mọi tình huống ép nó để nó gọi ba nhưng nó nhất định không chịu. Nó sợ mẹ mắng nếu cơm nát nhưng nhất định không gọi tôi một tiếng ba để tôi chắt nước giùm. Nó chỉ nói trống không, rồi nó tự nhón chân lên mà múc từng vá nước ra. Tôi nhìn nó vừa buồn cười lại vừa đau đớn. Các cậu có hiểu cái cảm giác muốn ôm con vào lòng mà nó cứ đẩy mình ra như thế nào không? Nó không cả cho tôi ngủ với má nó. Bữa cơm tôi gắp cho nó miếng trứng cá, nó không những không ăn mà nó còn hất tung cả cơm bắn khắp mâm. Tôi không kiềm chế được cơn nóng giận nên đã dang tay đánh nó một cái rõ đau vào mông. Thế nhưng nó cũng chẳng khóc, nó lặng lẽ gắp miếng trứng cá lại bát rồi đứng dậy chạy xuồng sang bà ngoại. Má nó sang dỗ thế nào nó cũng không về, nó khóc ở bên đấy cả đêm.
Tôi buồn lắm sáng hôm sau tôi phải lên đường, phần vì thất vọng, phần vì sợ con gái hãi mình sau lần đánh ấy tôi chẳng dám gần nó. Vợ chồng tôi chuẩn bị đồ đạc, đến khi đi tôi ngập ngừng nói lời chia tay nó. Bỗng ngạc nhiên, nó cất lên tiếng ba như tiếng xé, xé nát sự im lặng, xé nát khoảng cách mấy ngày qua. Nó lao như tên về phía tôi tay nó ôm cổ, chân nó cắp vào người tôi. Miệng nó hôn lấy hôn để tôi. Tôi xúc động quá, nhưng chẳng dám để con mình thấy mình khóc. Tôi phải hứa với nó là sẽ mua cho nó một cây lược ngà thì nó mới chịu buông. Bàn chân tôi nửa muốn đi nửa muốn ở lại.
Các cậu biết đấy, tình cảm cha con là một thứ tình cảm gì đó quá đỗi thiêng liêng. Hơn nữa cha con tôi đã xa cách nhau những tám năm trời. Ngày hôm nay mưa gió tôi thấy yêu thương nhớ nó biết bao nhiêu. Không biết giờ này má con nó đang làm gì, có được bình yên không?.
Leave a Reply