Đề bài: Phân tích một khổ thơ mà em thích nhất trong bài thơ Bài thơ về tiểu đội xe không kính
Qua hình ảnh độc đáo: những chiếc xe không kính, bài thơ Bài thơ về tiểu đội xe không kính đã khắc học nổi bật hình ảnh người lính lái xe ở Trường Sơn thời chống Mĩ. Với tư thế hiên ngang, tinh thần lạc quan, dũng cảm, bất chấp khó khăn nguy hiểm và ý chí chiến đấu giải phóng miền Nam.
Hình ảnh độc đáo mà ta bắt gặp ngay từ nhan đề của bài thơ đó chính là những chiếc xe không kính.Trong cách định nghĩa của Phạm Tiến Duật thì những chiếc xe không có kính là bởi chúng đã bị tàn phá bởi khói lửa của cuộc chiến tranh. Chúng vốn là những chiếc xe lành lặn, đầy đủ những phụ kiện đảm bảo cho chặng hành trình dài của những người lính lái xe nhưng nay chúng đã có một diện mạo mới lạ khi mất đi những tấm kính:
“Không có không phải xe không có kính
Bom giật bom rung kính vỡ đi rồi
Ung dung buồng lái ta ngồi
Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng”
Trong cách miêu tả “bom giật, bom rung” của Phạm Tiến Duật ta thấy được cái dữ dội của không khí chiến tranh. Đặt câu thơ vào trong hoàn cảnh sáng tác của bài thơ,đó chính là năm 1969- đây cũng là thời điểm mà cuộc chiến tranh chống Mĩ diễn ra khốc liệt nhất. Khốc liệt là vậy nhưng những người lính lái xe lại có cái nhìn đầy lạc quan, có phần hài hước. Nói về những chiếc xe không kín như một điều gì đó rất thú vị. Nổi bật lên ở khổ thơ này chính là tinh thần kiên cường, bất khuất cùng tư thế ung dung, lạc quan,làm chủ được mọi tình huống của những người lính lái xe.
“Không có kính ừ thì có bụi
Bụi phun tóc trắng như người già
Không cần rửa, phì phèo châm điếu thuốc,
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha”
Dù phải trải qua vô vàn những gian lao khi xe mất đi những tấm kính nhưng những người lính vẫn bình thản đối diện, vẫn vô tư, lạc quan thực hiện nhiệm vụ của mình. Thậm chí những người lính còn coi những khó khăn như niềm vui của cuộc sống chiến đấu. Họ nhìn những mái tóc phủ trắng bụi đất của đồng đội và của chính mình như mái đầu của những người già, để rồi họ cùng nhau cười đùa đầy vui vẻ khi nhìn vào đồng đội. Tranh thủ những giờ nghỉ ngơi, những người lính đã cùng nhau phì phèo điếu thuốc, cùng nhau bắt tay khi gặp những người đồng chí:
“Những chiếc xe từ trong bom rơi
Đã về đây họp thành tiểu đội
Gặp bạn bè suốt dọc đường đi tới
Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi
Qua đoạn thơ ta có thể thấy chiếc xe không kính không phải chỉ riêng một chiếc xe cụ thể nào mà đó là tình trạng chung của những chiếc xe tải vận chuyển trên tuyến đường Trường Sơn. Chính vì cùng thực hiện những nhiệm vụ vận chuyển, cùng tình trạng tổn thất bởi chiến tranh mà Phạm Tiến Duật đã có cách gọi đầy độc đáo, đó chính là tiểu đội xe không kính. Dường như, trong cảm nhận của Phạm Tiến Duật thì những chiếc xe không vô tri vô giác mà nó có sinh thể, có sức mạnh,có sự quyết tâm như chính những người lính trên những chiếc xe ấy.
“Không có kính rồi xe không có đèn
Không có mui xe rồi thùng xe có xước
Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước
Chỉ cần trong xe có một trái tim”
Những tàn phá của chiến tranh in hằn lên “thân mình” đầy thương tích của chiếc xe, kín vỡ, không đèn, không mui, thùng xe xước- có thể nói chiếc xe đã bị tàn phá hầu hết những bộ phận cơ bản,không thể giúp cho cuộc hành trình thuận lợi hơn, Nhưng chiếc xe đầy vết thương ấy vẫn chạy theo tiếng gọi của miền Nam phía trước, và hơn tất cả vì trong xe có một trái tim.
Leave a Reply