Phân tích nhân vật lão Hạc của Nam Cao

Đề bài: Em hãy viết một đoạn văn phân tích nhân vật Lão Hạc của tác giả Nam Cao

Nam Cao là một trong những gương mặt nhà thơ tiêu biểu nhất của văn học hiện thực thế kỉ XX, ông đã có rất nhiều những tác phẩm hay và đặc sắc khi viết về đề tài những người nông dân, nông thôn. Một trong số đó ta có thể kể đến, đó chính là tác phẩm Lão Hạc.

Lão Hạc là một trong những truyện ngắn xuất sắc viết về người nông dân của Nam Cao, được đăng báo lần đầu năm 1943. Truyện ngắn xoay quanh nhân vật trung tâm đó chính là Lão Hạc. Lão Hạc là một người nông dân nghèo, vợ mất sớm, một thân một mình nuôi anh con trai khôn lớn. Nhưng cũng vì nhà nghèo không lấy được cô gái mà mình thích trong làng nên anh con trai đã phẫn chí mà bỏ đi đồn điền cao su, bỏ lại Lão Hạc sống đơn độc một mình, người bạn thân nhất của lão hạc là con chó, được Lão đặt tên là cậu Vàng.

Ngay tên cậu Vàng đã thể hiện được tình cảm của lão Hạc dành cho cậu Vàng, kể từ khi đứa con trai bỏ đi, cậu Vàng luôn ở cạnh lão Hạc, bởi vậy mà với lão thì cậu Vàng không đơn thuần là một con chó mà còn là một người bạn thân, một người con, một người thân trong gia đình. Lão Hạc vô cùng yêu quý cậu vàng, bởi vậy mà đứng trước quyết định bán cậu Vàng thì lão Hạc vô cùng đau đớn, trăn trở, lão đã nhiều lần hỏi ý kiến của ông Giáo để có thể quyết định được.

Qua những lời tâm sự của lão Hạc với ông Giáo ta thấy được lão Hạc đã vô cùng khó khăn và suy nghĩ rất nhiều mới đi đến quyết định cuối cùng, đó là bán chó: “Tính ra cậu Vàng ăn khỏe hơn cả tôi ông giáo ạ. Mỗi ngày cậu ấy ăn thế, bỏ rẻ cũng mất hào rưỡi, hào rưỡi đấy. Cứ mãi thế này thì tôi lấy tiền đâu mà nuôi được? Mà cho cậu ấy ăn ít thì cậu ấy gầy đi, bán hụt tiền, có phải hoài không?

 

Khi đã quyết định bán cậu Vàng thì Lão hạc vô cùng đau khổ, day dứt,  lão đã sang nhà ông Giáo với bộ dạng vô cùng đau khổ: “Lão cố làm ra vẻ vui vẻ. Nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt lão ầng ậc nước, tôi muốn ôm choàng lấy lão mà òa lên khóc. Bây giờ thì tôi không xót xa năm quyển sách của tôi quá như trước nữa”. Nam Cao cũng vô cùng tinh tế khi nói về sự đau khổ của lão Hạc bằng việc miêu tả khuôn mặt của lão: “Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu nghẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc”.

Tuy chỉ là một con chó nhưng lão Hạc vô cùng yêu mến nó, bởi vậy mà khi bán cậu Vàng, lão tự dằn vặt vì cho rằng mình đi lừa cả một con chó: “ A! lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão xử tôi như thế này à”. Quá day dứt, đau khổ lại không muốn tiêu vào tiền mà lão để giành cho cậu con trai, lão Hạc đã quyết định chấm dứt sự sống của mình bằng cách ăn bả chó. Có rất nhiều cách để tự tử nhẹ nhàng hơn nhưng lão Hạc lại chọn cái chết đau đớn, quằn quại nhất. Có lẽ đó chính là cách lão Hạc tự trừng phạt mình vì đã lừa cậu Vàng.

Như vậy, qua tác phẩm ta có thể thấy được lão Hạc là một người nông dân nghèo khổ nhưng lại có những phẩm chất vô cùng tốt đẹp, là con người trọng tình trọng nghĩa dù đối tượng là một con chó. ở tư cách của người cha,lão Hạc là một người cha thương con, hết lòng vì con.