Đề bài: Phát biểu cảm nghĩ về bài ca dao:
Gió đưa cành trúc là đà…
Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ
Từ rất nhỏ mỗi người trong chúng ta đã được nghe mẹ ru những bài ca dao thắm đượm tình quê hương đất nước. Từ những cánh cò bay lả bay la đến những câu ru à ơi con ngủ cho ngoan và cả bài ca dao mang âm điệu Hà Nội xưa cũ:
Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương
Mịt mù khói tỏa ngàn sương
Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ
Bài ca dao vẽ ra trước mắt ta một cảnh đẹp mơ màng bảng lảng của Hồ Tây trong buổi sáng tinh sương. Nó khiến con người ta gợi nhớ về một thời xa cũ với những hình ảnh cổ kính trang trọng. Hồ Tây trong buổi sương sớm có gió nhè nhẹ thổi đung đưa những cành trúc. Cành trúc nhờ sức gió nhẹ la đà nhẹ nhàng như người mới thức giấc chưa đi được nhanh.
Không chỉ có gió với trúc bức tranh cổ kính ấy còn có âm thành, đó là tiếng chuông trong chùa Trấn Vũ. Những tiếng chùa điểm sáng dìu dặt, khoan thai, tiếng chuông vọng vào đất trời âm vang cả một vùng đất. Ở đâu đó những con gà gáy canh cũng vang lên gọi ông mặt trời thức giấc.
Trong màn trời tờ mờ sáng, màn sương sớm tỏa mịt mù. Sương che mặt người sương che bước lối. Nó tạo nên một không gian huyền ảo như chốn thần tiên.
Nhịp chày Yên Thái vang lên, Hồ Tây như một mặt gương sáng cho người ta ghé xuống ngắm ngía lại dung nhan của mình.
Bài ca dao mang đến một không gian cổ kính bảng lảng như chốn huyền ảo thần tiên. Sự cổ kính được thể hiện qua những âm thanh, hình ảnh quen thuộc nhưng nhuốm màu thời gian.
Leave a Reply