Bài văn tả một bạn học cùng lớp của em

Ta mot ban hoc cung lop – Đề bài: Em hãy viết bài văn Tả một bạn học cùng lớp của em cho ông bà em nghe lại.

Có lẽ trong cuộc đời mỗi người luôn luôn có những người bạn thân những người bạn tri kỉ mà chúng ta không thể nào quên được họ. Tôi cũng có những người bạn như thế, đó là Lan người bạn thân nhất của tôi.

Tôi vẫn còn nhớ như in đó là một ngày thứ hai đầu tuần đó là lần đầu tiên tôi gặp Lan. Cô giáo giới thiệu lan mới chuyển từ miền Nam ra đay sinh sống , bạn sẽ học cùng với chúng tôi và cô đã sắp cho bạn ý ngồi cạnh tôi. Lan là một đứa con gái khá xinh, tôi nghĩ thế. Bạn ấy có một đôi mắt to tròn long lanh như hai hòn bi, đôi mắt ấy nhiều lúc khiến cho tôi cảm thấy giật mình vì nó rất đẹp. Mỗi khi được nói về những tạp chí những ngôi sao thù đôi mắt ấy lại sáng bừng lên hạnh phúc. Lan có mái tóc đen nhánh dài đến ngang lưng .

Cậu ấy không thích để tóc dài như thế nhưng mẹ bạn ấy lại không cho cắt. Đây là một nỗi bận tâm của nó mà lúc nào nó cũng than phiền về điều đó khiến tôi nhiều lúc muốn cắt ngay mái tóc ấy hộ nó. Nhưng phải công nhận là mái tóc nó đẹp, chẳng hiểu sao nó lại muốn ắt nữa. Cái mũi hơi to là một điều đặc biệt trên gương mặt nó, bởi thế mà nó bị bọn con trai lớp tôi trêu là con gái thất lạc của nghệ sĩ hài  Quang Thắng. Đôi môi chúm chím hình trái tim và đỏ mọng khiến tôi phải ghen tỵ. Nó là một đứa con gái khá giản dị không cầu kì không sang chảnh và đó là lí do tôi cũng thấy ấn tượng khi lần đầu nói chuyện với nó. Nhưng có lẽ chúng tôi không thân như bây giờ nếu chuyện ngày hôm ấy không xảy ra. Đó là một lần kiểm tra mười lăm phút đầu giờ nhưng thật xui xẻo cho tôi là tôi chưa học bài về nhà và chỉ có thể chông cậy vào nó. Nhưng trái với suy nghĩ của tôi là nó không muốn viết bài cho tôi .

Tôi tức lắm tự nhủ với mình không thèm nói chuyện với nó nữa. Thế nà tôi không thèm nói chuyện với nó cho đến một ngày tôi bị ngã gãy chân không thể đi học được. Biết chuyện nó đến nhà tôi nới nguyện làm xe ôm cho tôi. Tôi vẫn chưa nguôi giận bảo nó lúc cần giúp thì không giúp giờ thì đến làm gì. Nó bảo việc gì tốt cho cậu tớ sẽ làm. Nghe đến đây tôi cảm thấy ngại ngùng không dám nói gì. Thế rồi nó bắt chuyện với tôi như hồi chúng tôi mới quen nhau vậy. Dặn mình không được nói chuyện với nó nhưng rồi không biết tại sao tôi tiếp lời nó một cách vô thứ. Một tuần tôi bị gãy tay cũng là một tuồn nó chở tôi di học và đối với tôi đó la những ngày tháng tôi không bao giờ quên được. Và giờ đây nó là một đứa bạn thân thiết nhất của tôi.

Khi vui có nó khi buồn có nó, cuộc sống của tôi màu sắc vui vẻ hơn rất nhiều từ khi có nó . Tôi sẽ trân trọng tình bạn này, trân trọng những giây phút chúng tôi được ở bên nhau và tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ không thể nào quên được nó quên được tình cảm trong sáng giữa chúng tôi.

Ngọ Thị Quỳnh khoa Việt Nam học trường ĐH Nhân Văn Hà Nội - Các bài văn mẫu hay nhất. Rất vui vì được phục vụ các bạn cách viết văn hay!