Kể lại cuộc gặp gỡ của em với một nhân vật cổ tích

Ke lai cuoc gap go cua em voi mot nhan vat co tich – Đề bài: Em hãy viết bài văn tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật cổ tích mà em đã học.

Kể lại cuộc gặp gỡ của em với một nhân vật cổ tích

Bài liên quan:
>>Kể lại một việc tốt mà em đã làm lớp 6

>>Kể lại buổi tiệc sinh nhật của em văn 6
>>Kể lại một ngày hoạt động của mình

Hu… hu…hu.

–    Em là ai? Từ đâu đến mà ngồi khóc ở đây?

–    Dạ, em chào anh! Em đi cắm trại cùng các bạn, mải đuổi theo con nai mà em bị lạc vào đây. Trời thì đã tối mà em chăng biết phải đi đường nào nữa.

–    Bây giờ em hãy về nhà anh ngủ đã. Ngày mai, anh sẽ giúp đưa em ra đến bìa rừng, ở đó, em sẽ tìm lại bạn bè.

–    Nhưng… em sợ lắm!

–    Đừng sợ, không ai làm hại em đâu. Thế em học lớp mấy rồi!

–    Năm nay em học lớp 6 ạ!

–    Thế em có hay đọc truyện cố tích không?

–    Truyện cổ tích là loại mà em thích nhất.

–    Vậy em có biết câu chuyện Cây tre trăm đốt hay không?

–    Thế anh là…

–    Anh chính là chàng thanh niên làm thuê cho phú ông trong truyện đó. Các bạn ạ! Tôi vừa kể lại cho các bạn nghe phần đầu câu chuyện của tôi.
Đó là câu chuyện xảy ra với tôi trong đợt cắm trại vừa rồi.

Kể lại cuộc gặp gỡ của em với một nhân vật cổ tích

… Hôm ấy, tôi đành về ngủ qua đêm ở nhà của vợ chồng anh.

Ngôi nhà ba gian khang trang, sạch sẽ và ấm cúng nằm ngay ở ven rừng. Vừa về đến nhà tôi đã gặp chị vợ anh (tôi không nghĩ đó đã từng là con gái của phú ông). Chị đã dọn mâm cơm đang ngồi đợi chồng về.

Đang đói bụng, tôi được ăn một bữa no nê. Ăn xong tôi mới hỏi chuyện. Anh chồng kể:

–    Ngày ấy sau khi lấy được con gái phú ông, anh mừng lắm. Nhưng vì bị anh làm cho mất mặt trước đông đảo mọi người nên cưới xong phú ông nhất quyết không để cho vợ chồng anh ở cái dinh cơ ấy. Với lại, anh chị cũng nghĩ, cái mà mình không tự làm ra thì cái đó mình cũng sẽ không quý trọng nó. Anh chị quyết định ra đi, đem trả lại tiên ông phép thuật rồi chọn một miếng đất bằng phẳng mà làm ăn ngay ở bìa rừng, ơn trời, bây giờ vợ chồng anh đã có đủ ăn, có nhà cửa khang trang rộng rãi.

Thôi chắc em cũng đã mệt rồi, đi ngủ đi sáng mai anh đưa ra bìa rừng sớm kẻo mọi người lại lo lắng đi tìm.

Sáng sớm hôm sau, đứng như lời hẹn, tôi tạm biệt, cảm ơn chị vợ rồi theo anh đi ra hướng bìa rừng. Trước khi chia tay anh còn dặn tôi: Sống ở trên đời phải biết nhân ái, biết tự trọng và nhất là phải biết tự lực cánh sinh em ạ!

Tôi ngồi đợi chưa đến nửa canh giờ sau thì gia đình và bạn bè tôi tìm tới. Tôi nức nở rồi chẳng biết nói gì.

Phan Thị Ngọc Hạnh - Khoa Ngữ Văn DHSP Hà Nội - (HNUE). Biên tập tài liệu văn học, chia sẻ văn mẫu hay