Kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em lớp 4

Ke ve mot ki niem dang nho cua em – Đề bài: Trong cuộc đời ai cũng có vô số kỉ niệm thời thơ ấu. Em hãy viết bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em cho các bạn trong lớp cùng nghe.

Có một câu rất hay của môt bài hát nào đó mà tôi quên mất tên là: “Ngày hôm qua như một giấc mơ, bao xa cách chỉ trong một chớp mắt…” Tôi ước gì cái chớp mắt đó có thể đưa tôi trở lại cái ngày tồi tệ ấy, ngày con Zếch không bao giờ vẫy đuôi nữa…

Em gái tôi bị viêm mũi dị ứng mãn tính, chính bởi vậy mà từ ngày em tôi phát bệnh nhà tôi cũng không bao giờ nuôi thú cưng nữa. Trớ trêu ở chỗ là tôi rất thích chó, phải nói là yêu chúng đến đọ phát cuồng mới đúng. Mỗi lần bắt gặp một em chó nào là tôi sấn sổ vào nó ngay lập tức khi có cơ hội. Kì lạ nữa là hình như em chó nào cũng tỏ ra hiền lành và biết điều với tôi thì phải.

Zếch là con chó nhà cô Lan, hàng xóm nhà tôi. Nó rất thông minh và đáng yêu vô cùng. Cứ mỗi chiều đi học về là tôi tót sang bên cô Lan và hai đứa cứ quấn quýt đến khi mẹ gọi tôi về ăn cơm. Tôi bị mẹ trách mắng không biết bao nhiêu lần rồi vì cái tội mải chơi. Nhưng có lẽ mẹ hiểu tôi thèm được nuôi chó đến mức độ nào. Cô Lan cũng biết điều đó. Vợ chồng cô Lan không có con nên con Zếch thực sự là một đứa con ngoan trong nhà cô. Có nó, cô chú cũng cảm thấy đỡ buồn, đặc biệt là cô bởi chú là bộ đội, chả mấy khi ở nhà. Cô Lan coi hai chị em tôi như cháu ruột mình, có gì ngon cũng phần. Chúng tôi quý cô lắm. Tôi thì khỏi phải nói, tôi cuồng con Zếch đến khó hiểu nên cứ rảnh là tôi có mặt bên nhà cô Lan chơi với nó.

Mọi chuyện cứ tốt đẹp mãi nếu như không có buổi chiều định mệnh ấy. Tôi dẫn em đến lấy cái áo mẹ đã mang ra nhà cô Mây  sửa mấy hôm trước  về cho bà. Hai chị em ríu rít như hai con chim non cả đoạn đường. Gần về đến nhà, tôi chuẩn bị sang đường thì bất chợt gặp phải một đoàn người xe máy rú ga vượt qua, một cái xe quệt phải tay lái xe đạp tôi, em tôi bị ngã xuống. Sẽ là thảm kịch nếu như không có con Zếch lao ra hứng lấy cú va của chiếc Dream tiếp theo. Em tôi được cứu sống, nhưng con Zếch thì không qua khỏi. Bố bảo nó bị gãy hết xương sườn, phải trái cũng dập hết. Cô Lan chôn nó ở gốc khế sau vườn nhà. Tôi khóc đến ốm liền 2 ngày phải nghỉ học. Cô Lan cũng buồn, có lẽ còn buồn hơn tôi vậy, nó là con cô mà. Mẹ và cô an ủi tôi, rằng nếu như Zếch không lao ra thì có lẽ em tôi đã… Thật không muốn tưởng tượng chuyện gì có thể xảy ra nữa, nhưng sự thật thì con Zếch của tôi đã không còn nữa rồi!

Giờ mỗi lần đi học về tôi lại thèm được nhìn thấy hình ảnh con Zếch quẫy tít cái đuôi cong cớn của nó mừng tôi. Tôi thèm được một lần nó nhảy chồm lên người tôi mà hít lấy hít để mặt tôi. Tôi thèm được ôm lấy nó, vỗ về nó, bắt ve cho nó… Ôi Zếch của chị, giờ em nơi nào Zếch ơi!!!

Ngọ Thị Quỳnh khoa Việt Nam học trường ĐH Nhân Văn Hà Nội - Các bài văn mẫu hay nhất. Rất vui vì được phục vụ các bạn cách viết văn hay!