Văn tự sự : Kể về chuyến ra khơi

Văn tự sự : Kể về chuyến ra khơi

Mở bài: Giới thiệu về chuyến ra khơi

Thuyền chưa nhổ sào còn đợi con nước. Thế là đêm nay mình lại nằm trên bể như ngày nào ở Khoái Tử Long. Trăng hạ tuần ủ dột và vàng vọt như một nét mày đã úa đang rớt xuống phương đoài chiều vàng cả mảnh trời sau núi.

Thân bài: Kể về chuyến ra khơi

Thế là lại được nghe nước róc rách bên mạn thuyền trong đêm khuya, nghe tiếng nước sông lần lượt nối tiếp nhau dạt vào trên bờ cát, nghe con thuyền bồng bềnh kẽo kẹt như thì thầm ôn lại bài ca của đại dương, nghe cái cột buồm lắc lư nhè nhẹ như bắt đầu say hơi gió ngàn trùng.

Trên bờ vắng, sóng tóe lân tinh như lăn những hạt kim cương trên cát Hay là các nàng sao đêm khuya rủ nhau xuống tắm?. Bóng đen cao lớn của người lái thuyền in dài trên cát, vai hắn vác những hành lí xuống thuyền. Hắn lội xuống bể, đôi bắp chân đen đẹp, cứng cáp lùa xuống nước làm tóe lên những ngôi sao…

Thuyền nhổ sào. Người lái đò và bọn chèo nhè nhẹ ra khơi. Mỗi lần mái chèo nhúng xuống nước lại khuấy lên một mớ sao, một mớ ngọc hay một mớ kim cương. Con thuyền dập dềnh lướt trên bể lặng. Chiếc cột buồm lảo đảo đến hay, trông như một gã trẻ tuổi phiêu lưu say rượu, chuếnh choáng đang lang thang trên hè phố vắng một đêm tha hương. ?

Gió thổi mạnh, kéo thuyền ra khơi thôi anh em! Buồm vừa mở một nửa, gió đã ập vào, phồng lên như một lồng ngực vạm vỡ căng đầy gió, làm nghiêng một bên. Tiếng dây thừng căng thẳng trước gió reo lên như sợi dây trầm của một chiếc vĩ cầm lớn. Dây đai xiết vào vòng gỗ kêu kin kít nghe rạo rực, lồng lộn như tiếng rít của một con thú sắp được sổ lồng, con thuyền khát gió bốn phương trời.

Thôi bây giờ để mặc gió thổi đưa đi, tay nương, tay lái, tay cầm dây lèo (cái cương buộc vào ngực gió) trông sao mà đi.

Kết bài: Cảm nghĩ về chuyến ra khơi

Hay là nằm trên mũi thuyền, nhìn trời cao, nghe cái cột buồm lảo đảo, chỉ trỏ vẩn vơ các vì sao hay kể cho nhau nghe câu chuyện hải hồ cũng thú.