Hình ảnh một cụ già đang ngồi câu cá bên hồ

Bài văn tả cụ già ngồi câu cá bên hồ

Đề bài: Hãy tả lại hình ảnh một cụ già đang ngồi câu cá bên hồ

Trên bầu trời trong xanh những làn gió nhẹ thổi hiu hắt làm cho chiếc lá vàng đáp mình xuống mặt hồ phẳng lặng. Những chiếc lá khác theo cơn gió ấy, chiếc thì rơi xuống đường, chiếc lại rơi vướng vào bụi cỏ. Bầu trời trong xanh hiền lành, gió mát dịu nhẹ, một cụ già ngồi ngẫu hứng đem cần câu và ghế ra ngồi ở dưới gốc tre làng câu cá.

Ông lão ngồi trên một chiếc ghế tựa, chậm rãi cầm những con giun vừa cuốc được ở vườn sâu nó vào lưỡi câu thật chắc. Bên cạnh cụ là một cái sô không chắc có lẽ để đựng cá khi câu được. Ông lão thả cần câu xuống dưới hồ, nước hồ trong veo những tưởng có thể nhìn thấy tất cả những sinh vật nhỏ bé bên dưới. Ông lão thảnh thơi mở đài lên nghe dân ca, ông ngả lưng về phía sau, mắt nhắm nghiền thưởng thức, thỉnh thoảng lại gật gù cái đầu tỏ ý yêu thích. Ông để chân vào cần câu để biết được động tĩnh của cá. Ông lão chừng hơn sáu mươi tuổi, người nho nhã như những bậc nho sĩ thời xưa. Trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn của ông có một chòm râu bạc trông rất đẹp. Nhìn ông cứ ngỡ là một ông bụt, ông tiên nào giáng trần.

Đôi bàn tay tuy nhăn nheo gầy guộc nhưng vẫn đầy sức sống và nhanh nhẹn. Chợt bàn chân ông nhận được tín hiệu của cành câu cá. Ông ngồi thẳng dậy hướng mắt nhìn về phía hồ nơi ông đặt cần câu. Lạ thay, cần câu đang động đậy, giống như một người nghệ sĩ tài ba lành nghề, ông nhẹ nhàng cầm lấy chiếc cần giật mạnh một cái vô cùng dứt khoát về phía sau. Đôi tay gầy guộc ấy nổi lên những gân guốc sau lớp da già nhăn nheo. Hai bàn tay nắm chặt cần câu hất mạnh một cái. Một cá to đã cắn câu của ông lão, ông nhìn con cá và tay vuốt bộ râu bạc của mình mà cười thỏa mãn.

Dưới bầu trời trong lành, trước cảnh vật êm đềm bình yên ấy một ông lão câu cá cũng làm cho cảnh vật thêm nên thơ hơn rất nhiều. Ông lão hiền lành như ông bụt, ông thảnh thơi vui vẻ sống an nhàn chốn quê nhà.